1 Có nỗi đau nào lớn hơn thế đâu anh? Wed Aug 24, 2011 5:59 am
Admin
Quản trị viên
Mỗi người đều có những ký ức và kỷ niệm đáng nhớ của cuộc đời mình. Kỷ niệm thường là những bài học về cuộc sống, có thể nó sẽ làm người ta sẽ lớn lên tâm hồn ta trong sáng hơn.
Đối với tôi đây là một ký ức đầy nuối tiếc về những học trò của mình, hồi tôi công tác ở sân bay Yên Bái. Khi mà bản thân mình trải nghiệm qua từng công việc vừa làm kỹ thuật trưởng sân bay, vừa huấn luyện phi công tập lái... nhưng câu chuyện này lại là câu chuyện bên lề, vì khi đó tôi cũng làm trưởng kỹ thuật của trung tâm Tin học ABC của Tp. Yên Bái.
Diễn đàn khkt.net đã được lập từ lâu, sau này có mua thêm tên miền khoahocviet.org cũng là nơi mà chúng tôi trải nghiệm qua các bài viết phổ cập CNTT, ở đó có một vài học sinh đặc biệt, nhưng tôi học được nhiều điều từ họ. Đây là bài viết đã lâu, nhưng tôi nghĩ sẽ không cũ đối với mọi người.
Ngày 24/8/2004 lúc 10h20' sáng, phi công Nguyễn Văn Thái (Nickname: PhicôngKhôngBiếtĐiXeĐạp của DIỄN ĐÀN Kỹ thuật Công nghệ - Trung tâm Tin học ABC) trên bài bay tập ở máy bay phản lực số 5321, cất cánh tại sân bay Kiến An - Hải Phòng đã bị nạn. Máy bay rơi xuống địa phận xã Kim Lý, huyện Kim Thành - Tỉnh Hải Dương.
Nguyễn Văn Thái đã hi sinh anh dũng, cùng với những lời chia buồn của bạn bè, người thân là những vần thơ của các cô gái rất có cảm tình với anh.
Xin trân trọng giới thiệu bài thơ Thương Anh của Nick HoaLanTim trên DIỄN ĐÀN Kỹ thuật Công nghệ
Thương anh...
Tưởng rằng muối mặn anh ơi,
Ai ngờ nước mắt người đời mặn hơn...
Ngập ngừng, anh chẳng dám hôn
Cho nên em đã cô đơn suốt đời...
Trích bài thơ cũ
Chẳng có nỗi đau nào lớn hơn thế đâu anh
Khi mà em cạn khô nước mắt
Hà Nội hôm qua cháy trời nắng gắt
Không sưởi được tim em lạnh ngắt tự bao giờ...
Sẽ chẳng bao giờ mong được anh đón đưa
Sẽ chẳng bao giờ còn nghe anh thủ thỉ
Sẽ chẳng bao giờ còn thương anh hơn thế...
Một mùa mưa tan nát trái tim em...
Anh rụt rè trước mỗi trái tim
Anh trai tráng sau những ngày gặp gỡ...
Em bé nhỏ, ngàn lần bé nhỏ
Trước bóng anh, ngơ ngác cô đơn...
Có thể nào đau khổ lớn hơn
Khi anh đi lời yêu chưa kịp nói...
Anh hiền quá, còn em thì nông nổi
Phút giây này còn đâu nữa anh ơi...
Khóc thương anh, chẳng nói nổi lên lời
Anh vẫn bảo tình yêu sao khó quá
Anh vẫn bảo đời anh luôn vất vả
Thương mẹ già vò võ đợi chờ anh...
Tình yêu giản đơn và thực mong manh
Suốt đời ấy vẫn cứ là mãi mãi
Em chỉ có trái tim thơ dại
Trước mặt anh ngu ngơ... ngu ngơ...
HoaLanTim
Phi Công Không Biêt Đi Xe Đạp-Chuyện Giờ Mới Kể
Một trong những học trò đáng nhớ nhất của ABC đó chính là N.V.T nick PhiCông KhôngBiêtĐiXeĐạp của DIỄN ĐÀN khoahocviet.org trước đây. Đó là một chàng trai, cao to, đẹp trai và vui tính. Anh sẵn sàng giúp đỡ mọi người và chấp nhận thiệt thòi về mình.
Hồi đó, tại ABC có một học sinh bị bại liệt phải ngồi xe đẩy (Được học miễn phí, nhưng cô bé vẫn phải nhờ mọi người đẩy xe đi,đến hoặc đi đâu đó). Đó là một cô bé thông minh, sắc sảo và tình cảm. Hôm ấy PhiCôngKhôngBiêtĐiXeĐạp đi học, điều bắt gặp đầu tiên đối với anh là cô bé rất khổ sở vì chiếc bút phun đầy mực ra tay, các giáo viên thì đang mỗi người một việc, soạn bài, hướng dẫn thực hành, vào sổ... chỉ một góc của cô bé là vắng vì giáo viên hướng dẫn có việc phải đi gấp. Khi nhìn thấy cô bé đang đỏ mặt, khó chịu PC quay đến ân cần hỏi han và giúp đỡ. Mặc dù chỉ là chiếc bút, nhưng nó lại là nguyên nhân để xây dựng một tình bạn trung thành. Họ trao đổi với nhau nhiều và tự nhiên thấy thân thiết như đôi bạn thân.
Ngay hôm sau, PC gửi tặng cô bé chiếc bút rất đẹp mà anh đã điện nhờ người bạn mua từ Hà Nội. Và câu chuyện của cô bé với anh PC luôn xoay quanh chủ đề làm sao để giúp người tàn tật hoà nhập cộng đồng. Cô bé chỉ ước mơ mình có một đôi cánh để bay lên trước cuộc đời vất vả.
Và cô cũng không thể ngờ được, nick PhiCôngKhôngBiêtĐiXeĐạp mà các giáo viên ABC đặt ra trêu anh mà chính anh là 1 phi công thực sự. Anh sẵn sàng chấp nhận và chỉ mỉm cười, lấy làm thích thú vì nick rất ngộ ấy. Nhân ngày sinh nhật của cô bé, anh làm cho cô bé một món quà đặc biệt, đó là 2 chiếc máy bay tuyệt đẹp bằng Mi ca - Một loại gương lắp trên máy bay. Hai chiếc máy bay chau chuốt, làm mịn kể cả đường bay là đường xoáy trôn ốc cũng được PC gọt rũa tỉ mỉ, tất cả mềm và trong suốt. Đồng thời cuốn sách anh mua tặng cô bé cũng đầy ý nghĩa "Hoa thủy tinh".
Một tình bạn không hề vụ lợi và trong sáng. Nhiều người không hiểu những ký hiệu mà họ trao đổi với nhau, những ký hiệu của những người tàn tật, những người câm điếc. PC nói, anh cũng đã học và thuộc thành thạo những ký hiệu đó, nên ngày gặp mặt, chỉ có anh hiểu những nỗi khổ của trẻ tàn tật nói gì. PC nói rằng, ở ngoài sân bay, tiếng nổ máy bay rất lớn, người ta không thể nói chuyện nhiều hoặc nói được với nhau, nên đều phải dùng ký hiệu câm điếc là chủ yếu.
Một năm trước đây PC hi sinh. Món quà 2 chiếc máy bay mi ca tuyệt đẹp của PC đã được đ/c Nguyễn Anh Cừơng chuyển tặng lại cho đích danh cô bé. Có thể món quà sinh nhật của anh chưa đến được tay cô bé kịp thời vì anh đã bị tai nạn mất trước ngày sinh nhật của cô có 2 ngày, nhưng ký ức ấy đã làm cô rất xúc động. Cô nói, anh chính là người bạn tốt nhất của cô. Sự ra đi của anh là nỗi khổ tâm và dày vò cô bé rất lớn. Nhưng lời đề tặng của anh dành cho cô đã động viên an ủi cô rất nhiều "Cố lên em. Cuộc đời mình vẫn ở phía trước. Đừng bao giờ tuyệt vọng vì đó là món quà quý nhất mà thời gian đã đem lại cho chúng ta".
Đối với tôi đây là một ký ức đầy nuối tiếc về những học trò của mình, hồi tôi công tác ở sân bay Yên Bái. Khi mà bản thân mình trải nghiệm qua từng công việc vừa làm kỹ thuật trưởng sân bay, vừa huấn luyện phi công tập lái... nhưng câu chuyện này lại là câu chuyện bên lề, vì khi đó tôi cũng làm trưởng kỹ thuật của trung tâm Tin học ABC của Tp. Yên Bái.
Diễn đàn khkt.net đã được lập từ lâu, sau này có mua thêm tên miền khoahocviet.org cũng là nơi mà chúng tôi trải nghiệm qua các bài viết phổ cập CNTT, ở đó có một vài học sinh đặc biệt, nhưng tôi học được nhiều điều từ họ. Đây là bài viết đã lâu, nhưng tôi nghĩ sẽ không cũ đối với mọi người.
Ngày 24/8/2004 lúc 10h20' sáng, phi công Nguyễn Văn Thái (Nickname: PhicôngKhôngBiếtĐiXeĐạp của DIỄN ĐÀN Kỹ thuật Công nghệ - Trung tâm Tin học ABC) trên bài bay tập ở máy bay phản lực số 5321, cất cánh tại sân bay Kiến An - Hải Phòng đã bị nạn. Máy bay rơi xuống địa phận xã Kim Lý, huyện Kim Thành - Tỉnh Hải Dương.
Nguyễn Văn Thái đã hi sinh anh dũng, cùng với những lời chia buồn của bạn bè, người thân là những vần thơ của các cô gái rất có cảm tình với anh.
Xin trân trọng giới thiệu bài thơ Thương Anh của Nick HoaLanTim trên DIỄN ĐÀN Kỹ thuật Công nghệ
Thương anh...
Tưởng rằng muối mặn anh ơi,
Ai ngờ nước mắt người đời mặn hơn...
Ngập ngừng, anh chẳng dám hôn
Cho nên em đã cô đơn suốt đời...
Trích bài thơ cũ
Chẳng có nỗi đau nào lớn hơn thế đâu anh
Khi mà em cạn khô nước mắt
Hà Nội hôm qua cháy trời nắng gắt
Không sưởi được tim em lạnh ngắt tự bao giờ...
Sẽ chẳng bao giờ mong được anh đón đưa
Sẽ chẳng bao giờ còn nghe anh thủ thỉ
Sẽ chẳng bao giờ còn thương anh hơn thế...
Một mùa mưa tan nát trái tim em...
Anh rụt rè trước mỗi trái tim
Anh trai tráng sau những ngày gặp gỡ...
Em bé nhỏ, ngàn lần bé nhỏ
Trước bóng anh, ngơ ngác cô đơn...
Có thể nào đau khổ lớn hơn
Khi anh đi lời yêu chưa kịp nói...
Anh hiền quá, còn em thì nông nổi
Phút giây này còn đâu nữa anh ơi...
Khóc thương anh, chẳng nói nổi lên lời
Anh vẫn bảo tình yêu sao khó quá
Anh vẫn bảo đời anh luôn vất vả
Thương mẹ già vò võ đợi chờ anh...
Tình yêu giản đơn và thực mong manh
Suốt đời ấy vẫn cứ là mãi mãi
Em chỉ có trái tim thơ dại
Trước mặt anh ngu ngơ... ngu ngơ...
HoaLanTim
Phi Công Không Biêt Đi Xe Đạp-Chuyện Giờ Mới Kể
Một trong những học trò đáng nhớ nhất của ABC đó chính là N.V.T nick PhiCông KhôngBiêtĐiXeĐạp của DIỄN ĐÀN khoahocviet.org trước đây. Đó là một chàng trai, cao to, đẹp trai và vui tính. Anh sẵn sàng giúp đỡ mọi người và chấp nhận thiệt thòi về mình.
Hồi đó, tại ABC có một học sinh bị bại liệt phải ngồi xe đẩy (Được học miễn phí, nhưng cô bé vẫn phải nhờ mọi người đẩy xe đi,đến hoặc đi đâu đó). Đó là một cô bé thông minh, sắc sảo và tình cảm. Hôm ấy PhiCôngKhôngBiêtĐiXeĐạp đi học, điều bắt gặp đầu tiên đối với anh là cô bé rất khổ sở vì chiếc bút phun đầy mực ra tay, các giáo viên thì đang mỗi người một việc, soạn bài, hướng dẫn thực hành, vào sổ... chỉ một góc của cô bé là vắng vì giáo viên hướng dẫn có việc phải đi gấp. Khi nhìn thấy cô bé đang đỏ mặt, khó chịu PC quay đến ân cần hỏi han và giúp đỡ. Mặc dù chỉ là chiếc bút, nhưng nó lại là nguyên nhân để xây dựng một tình bạn trung thành. Họ trao đổi với nhau nhiều và tự nhiên thấy thân thiết như đôi bạn thân.
Ngay hôm sau, PC gửi tặng cô bé chiếc bút rất đẹp mà anh đã điện nhờ người bạn mua từ Hà Nội. Và câu chuyện của cô bé với anh PC luôn xoay quanh chủ đề làm sao để giúp người tàn tật hoà nhập cộng đồng. Cô bé chỉ ước mơ mình có một đôi cánh để bay lên trước cuộc đời vất vả.
Và cô cũng không thể ngờ được, nick PhiCôngKhôngBiêtĐiXeĐạp mà các giáo viên ABC đặt ra trêu anh mà chính anh là 1 phi công thực sự. Anh sẵn sàng chấp nhận và chỉ mỉm cười, lấy làm thích thú vì nick rất ngộ ấy. Nhân ngày sinh nhật của cô bé, anh làm cho cô bé một món quà đặc biệt, đó là 2 chiếc máy bay tuyệt đẹp bằng Mi ca - Một loại gương lắp trên máy bay. Hai chiếc máy bay chau chuốt, làm mịn kể cả đường bay là đường xoáy trôn ốc cũng được PC gọt rũa tỉ mỉ, tất cả mềm và trong suốt. Đồng thời cuốn sách anh mua tặng cô bé cũng đầy ý nghĩa "Hoa thủy tinh".
Một tình bạn không hề vụ lợi và trong sáng. Nhiều người không hiểu những ký hiệu mà họ trao đổi với nhau, những ký hiệu của những người tàn tật, những người câm điếc. PC nói, anh cũng đã học và thuộc thành thạo những ký hiệu đó, nên ngày gặp mặt, chỉ có anh hiểu những nỗi khổ của trẻ tàn tật nói gì. PC nói rằng, ở ngoài sân bay, tiếng nổ máy bay rất lớn, người ta không thể nói chuyện nhiều hoặc nói được với nhau, nên đều phải dùng ký hiệu câm điếc là chủ yếu.
Một năm trước đây PC hi sinh. Món quà 2 chiếc máy bay mi ca tuyệt đẹp của PC đã được đ/c Nguyễn Anh Cừơng chuyển tặng lại cho đích danh cô bé. Có thể món quà sinh nhật của anh chưa đến được tay cô bé kịp thời vì anh đã bị tai nạn mất trước ngày sinh nhật của cô có 2 ngày, nhưng ký ức ấy đã làm cô rất xúc động. Cô nói, anh chính là người bạn tốt nhất của cô. Sự ra đi của anh là nỗi khổ tâm và dày vò cô bé rất lớn. Nhưng lời đề tặng của anh dành cho cô đã động viên an ủi cô rất nhiều "Cố lên em. Cuộc đời mình vẫn ở phía trước. Đừng bao giờ tuyệt vọng vì đó là món quà quý nhất mà thời gian đã đem lại cho chúng ta".